Đêm khuya, Uông Trần nằm trằn trọc trên giường, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nguyên nhân hắn không ngủ được không phải là vì ván giường quá cứng, mà là do trong lòng không bình tĩnh.
Tuy đã chấp nhận sự thật là mình đã xuyên qua, cũng quyết tâm sống sót ở thế giới này.
Nhưng thần kinh của Uông Trần còn không thô đến mức không lo không nghĩ như vậy.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, hắn phát hiện, thế giới này không hề an toàn một chút nào, nó tràn ngập các loại nguy hiểm.
Phái Vân Dương có trăm nghìn đệ tử Luyện Khí ngoại môn, tám nghìn đệ tử nội môn.
Có hai trăm người trên Tử Phủ, ba vị Kim Đan chân nhân!
Thế lực có thể nói là mạnh mẽ.
Theo lý mà nói, một môn phái như vậy là nơi rất tốt để sống.
Nhưng phần lớn tài nguyên tu luyện trong môn phái đếu tập trung trong tay chân nhân, thượng nhân cùng với đệ tử, họ hàng của bọn họ.
Việc đầu tiên đệ tử ngoại môn cần làm là đi vào nội môn, trong nội môn lại tranh đấu gay gắt, có rất nhiều tấm màn đen.
Tiểu tu tầng dưới chót của ngoại môn như Uông Trần căn bản không thể khống chế được số phận của chính mình.
Đừng nói tới Kim Đan chân nhân cao không thể với, ngay cả Tử Phủ thượng nhân búng tay nhấc một hạt bụi lên, dừng trên đầu của hắn cũng nặng như một ngọn núi lớn vậy.
Có thể nghiền hắn thành bột mịn một cách dễ dàng!
Mà rời khỏi sơn môn, yêu ma quỷ quái bên ngoài tàn sát bừa bãi, trộm cướp ngang ngược hoành hành, cuộc sống của tán tu càng thêm khó khăn, nguy hiểm.
Còn thế gian, không có linh khí tẩm bổ, không có linh cốc và đan được, vậy thì tu vi của tu sĩ sống lâu dưới phàm tục sẽ nhanh chóng ngã xuống.
Cuối cùng trở thành một người bình thường.
Sống càng thảm hại hơn!
Uông Trần nghĩ tới nghĩ lui.
Hắn quyết định…
Cẩu!
Cố gắng làm ruộng kiếm kế sinh nhai, chậm rãi tìm hiểu bí mật của giao diện Tu Tiên, tích luỹ thực lực từng chút một.
Không cầu thành tiên thành thánh, chỉ cần sống sót là được.
Uông Trần nghĩ nghĩ, trong lòng bình tĩnh lại, không biết đã rơi vào giấc mơ đẹp từ lúc nào.
…
“Cẩu Tử!”
“Cẩu Tử, ngươi có nhà không?”
Tiếng ồn ào vang lên bên ngoài đánh thức Uông Trần từ trong giấc mơ.
Hắn xoa mắt, phát hiện trời đã sáng.
“Cẩu Tử! Cẩu Tử!”
Từng tiếng thúc giục làm hắn không thể không nhanh chóng phủ thêm áo ngoài, đứng dậy đi mở cửa.
Chỉ thấy bên ngoài hàng rào tre có một ông già mặc áo tang, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang đứng.
“Tôn đại gia?”
Uông Trần ngây ngốc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ông lão có khuôn mặt nôn nóng là hàng xóm của hắn, đều là linh thực phu ngoại môn của phái Vân Dương.
Ông lão họ Tôn, mọi người đều gọi ông là lão Tôn.
Tu vi Luyện Khí tầng bốn.
Tuy tu vi của lão Tôn không cao, nhưng hắn đã trồng linh điền cả đời, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Hiện giờ đang nhận ba mươi mẫu đất.
“Có chuyện lớn rồi!”
Lão Tôn lo lắng nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy địa tê ngưu ngoài linh điền!”
Địa tê ngưu?
Uông Trần giật mình, không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng.
Địa tê ngưu không phải là trâu, mà là một loại bọ cánh cứng thích ăn lá của linh lúa.
Trong linh điền có không ít côn trùng có hại, ví dụ như bướm đêm mắt xám, bọ lúa màu xanh, kiến ăn lá, ốc sên sừng dài…
Những loại côn trùng có hại này đều có cách phòng ngừa và diệt trừ riêng.
Chỉ duy nhất địa tê ngưu khó nhất!
“Cẩu Tử, ngươi nhanh chóng tới ruộng của mình xem xem.”
Lão Tôn nói rồi xoay người chạy đi: “Ta phải tới nhà lão Trương nhờ người giúp đỡ!”
Địa tê ngưu rất ít xuất hiện.
Nhưng chỉ cần phát hiện một con trong linh điền, vậy tất sẽ tồn tại một nhóm hoặc là rất nhiều nhóm.
Thậm chí là một đàn!
Vậy tai hoạ sẽ không chỉ ở mỗi nhà lão Tôn.
Nghĩ tới sức phá hoại của địa tê ngưu, da đầu Uông Trần không khỏi tê dại.
Một tháng nữa thôi là có thể thu hoạch linh lúa vụ xuân.
Bây giờ có sâu bệnh, sản lượng tất nhiên sẽ giảm xuống rất nhiều.
Đến lúc đó nếu không thể nộp đủ số lượng, vậy chắc chắn hắn sẽ bị đuổi ra khỏi ngoại môn.
Tổng quản linh điền cũng chẳng quan tâm đến nguyên nhân là gì, không hoàn thành nhiệm vụ thì phải cút đi, không có tình nghĩa gì có thể nói.